Bố ở nhà Hà Nội một mình,
Con lo thắt ruột,
Suốt đêm qua,
Con không dám gọi,
Cứ nghĩ hoài,
Nước nước trào ra.
Sáng nay, gọi cho bố mãi mà không được,
Con lo quá,
Quên cả mất nhà có camera,
Vội bật lên,
Bố đang quét lá ngoài sân,
Cửa nhà bình an,
Thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút.
Khắp mọi nơi bão quần tàn khốc,
Quảng Ninh nhìn như trên bộ phim "Ngày tận thế",
Tàu bè chìm đắm,
Có cả những du thuyền,
Cũng chìm dần trong bão tố...
Hải Phòng tan hoang gió rít,
Cửa kính bay,
Ô tô cũng bị bão cuốn đi.
Đã có người chết,
Còn thiệt hại thì nhiều vô kể,
Mất điện,
Mất liên lạc,
Có bao người bạn của mình và gia đình ở đó!
Thấy thật xót xa...
Quê hương của mình bỗng tan hoang,
Cơn bão hung dữ kia đột ngột đổi hướng chuyển tâm về Hà Nội,
Thấy nhiều nhà xưởng bay nóc,
Có người bạn toàn bộ mái kho sách 2000m2 bị sập,
Cậu em cùng trường nhà xưởng ở Hà Tây cũng bay mất mái...
Nhiều tuyến phố bị ngập,
Và đau lòng hơn,
Hàng ngàn cây to bị bật gốc,
Trong số ấy,
Có vô số những cụ cây đã đứng vững cả trăm năm,
Những con phố thân thương,
Phan Đình Phùng,
Hoàng Diệu,
Nhà Thờ...
Giờ đây cây tan nát...
Thấy người ta đã nhanh tay mang đến
Những chiếc máy cắt, máy cưa,
Rồi thoăn thoắt cắt hết, chặt hết những cụ cây, ông cây, bà cây bị nghiêng, bị đổ,
Cắt hết cả cốt hồn Hà Nội.
Tôi chẳng phải là một nhà thực vật học,
Chỉ suy nghĩ một cách rất con người,
Sao người ta không tỉa bớt những cành cây, rễ phụ,
Rồi tìm cách trồng lại những cây bật gốc,
Có thể cứu được cây,
Có nhiều cách cứu mà,
Tại sao,
Tại sao,
Cứ phải cưa, phải chặt???
Sau cơn bão,
Thấy lòng tan nát,
Viết những dòng này mà mắt cứ nhoè đi,
Muốn làm một điều gì đó,
Cho màu xanh,
Cho quê hương.
Tôi nhớ thương Hà Nội của tôi,
Tôi nhớ thương tuổi thơ của tôi,
Tôi nhớ đất nước tôi,
Ôi Việt Nam yêu dấu...!
- JK, Singapore 9/9/2024 -
留言